CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 21


 Lần này anh về thẳng trụ sở quân khu. Anh tin tưởng chắc chắn Cố Dĩnh Chi đã được người khác cho biết biết tin tức anh về thành phố N. Cho dù anh không lộ mặt bà cũng chủ động tìm anh, chi bằng tự mình xuất hiện.



 Quả thật Cố Dĩnh Chi đang ở nhà chờ anh. Khi nhìn thấy anh vào nhà, bà khẽ ngước mắt: “Thiệu đại đội trưởng thực đúng là nhàn hạ. Cứ cách hai ba ngày lại chạy về nhà, vậy mà Kiều Nghị lại không xử phạt con.”



 Thiệu Khâm không để ý đến sự kỳ quái của bà. Anh cởi nút áo, ngồi trên sô pha, đơn độc đối diện với bà, bày ra tư thế đàm phán: “Mẹ ép Giản Tang Du như vậy có lợi gì cho mẹ chứ?”



 Cố Dĩnh Chi yên lặng nhìn anh: “Muốn cô ta tự động rời xa con. Mẹ đều đã điều tra chuyện ở trung học của tụi con. Bây giờ con vẫn còn si mê người phụ nữ này, không thể nào chủ động buông tay, cho nên mẹ đành phải ra tay với cô ta.”



 Lòng Thiệu Khâm bùng lên một đốm lửa, ánh mắt trong veo lạnh lùng: “Thực sự mẹ muốn đối với con như vậy sao? Rốt cuộc con có phải là con của mẹ hay không? Mẹ kiếp. Con chưa từng thấy qua người mẹ nào lại ép con mình đến như vậy!”



 Dáng vẻ Cố Dĩnh Chi bình tĩnh nhìn anh: “Muốn xem giấy khai sinh sao?”



 Thiệu Khâm cười lạnh một tiếng, đáy lòng bi thương dần dần yên lặng: “Từ khi con được sinh ra, mẹ đã chăm sóc con được một ngày chưa? Hiện tại dựa vào đâu lại đi khắp nơi lấy thân phận người mẹ ép buộc con, mẹ xứng sao?”



 Cố Dĩnh Chi ném tập hồ sơ lên bàn trà, rốt cuộc gương mặt cũng giận dữ.



 Trong phòng chỉ còn lại không khí lạnh như băng của cuộc đối chọi gay gắt giữa hai mẹ con. Bà chậm rãi đứng lên, nhìn xuống Thiệu Khâm từ trên cao: “Bằng việc mẹ sinh ra con. Con là con trai trưởng của Thiệu gia gương mẫu, luôn luôn trong sạch, không thể sống chung với loại phụ nữ có thân phận không chấp nhận được như vậy.”



 Thiệu Khâm nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn bà.



 Cố Dĩnh Chi còn nói: “Năm sau lão Hình sẽ về hưu. Nếu con lấy Hình Tịnh, chừng hai năm sau vừa đúng lúc thăng chức___”



 “Được rồi!” Thiệu Khâm giận không kiềm chế được, đứng lên nhìn Cố Dĩnh Chi khó tin, “Trong mắt mẹ ngoại trừ sĩ diện, thanh danh, tiền đồ, còn có cái gì gọi là tình thân hay không? Cũng đúng, loại người như mẹ, ngay cả con mình cũng lợi dụng, cháu thì là gì chứ.”



 Cố Dĩnh Chi từ từ rũ mắt xuống, tao nhã ngồi xuống một lần nữa: “Chú hai của con đã bị thanh tra Ban Kỷ Luật theo dõi từ lâu. Lúc này chúng ta loại bỏ quan hệ với bọn họ là tốt nhất. Lúc trước con giúp Thiệu Trí không ít việc, mẹ sợ con bị liên lụy trong đó.”



 Thiệu Khâm giận quá hóa cười, giễu cợt nói: “Ngược lại muốn nghĩ chu toàn giúp con à.”



 Cố Dĩnh Chi thản nhiên: “Dĩ nhiên, mẹ là mẹ con, tự nhiên phải giúp con nghĩ tất cả.”



 Thiệu Khâm cảm thấy có nói tiếp với mẹ anh cũng chẳng có kết quả gì. Bất kể về phương diện nào, bọn họ cũng không thể có chung cách nhìn. Anh đứng dậy không nói thêm nữa, nhấc chân đi ra ngoài.



 “Đứng lại!”. Cố Dĩnh Chi nhìn theo bóng lưng anh: “Người phụ nữ kia tìm con tố cáo hả?”



 Thiệu Khâm nhíu mày, không kiên nhẫn xoay người nói: “Cô ấy không kinh khủng như mẹ nghĩ vậy đâu!” .



 Nụ cười trên mặt Cố Dĩnh Chi đặc biệt chói mắt: “Lúc trước mẹ đã nói, không trở về quân đội thì kết hôn. Bây giờ con chạy về đây, mẹ cho rằng con lựa chọn cái thứ hai.”



 Thiệu Khâm im lặng nhìn Cố Dĩnh Chi. Một lúc sau vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu: “Tốt, kết hôn đúng không? Được, vậy thì kết hôn.”



 Cố Dĩnh Chi ngạc nhiên liếc anh một cái.



 Khuôn mặt Thiệu Khâm trầm tĩnh tối tăm, kiêu căng đứng cách mấy bước: “Mẹ chọn cái ngày tốt, đưa hộ khẩu cho con. Đến lúc đó kêu Ngô bí thư nói cho con biết là được. Chỉ là điền đơn ký tên, bất cứ lúc nào con cũng đều ok.”



 Lông mày nhỏ nhắn của Cố Dĩnh Chi nhíu lại, nhìn anh phiền muộn.



 Thiệu Khâm không dừng lại giây phút nào. Đôi chân dài nhanh chóng đi ra khỏi gian phòng trống rỗng lạnh lẽo này – Cả tuổi thơ và thời kỳ trưởng thành của anh đều trải qua ở đây.



 Lúc đó, anh không có người thân, không có bạn bè, trong nhà chỉ có bảo mẫu và lính cần vụ lâu lâu đưa đồ đến. Anh leo trèo đánh nhau với mấy đứa bé trong quân khu, bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị thương, khóe miệng bầm tím, chỉ có bảo mẫu lớn tuổi tìm thuốc thoa cho anh.



 Trung thu và tết dương lịch nhìn nhà người khác hòa thuận vui vẻ. Một mình anh và bà bảo mẫu ăn một bàn gọi là bữa cơm đoàn viên, nhìn cha và mẹ anh trên tivi an ủi công nhân và binh lính khắp nơi.



 Thiêu Khâm chán ghét chính mình lại sinh ra trong một gia đình lạnh lẽo như vậy. Anh khát khao có một tình cảm đơn thuần ấm áp, giống như……..giống cảm giác ở cùng Giản Tang Du và đứa nhỏ kia.



 Thiệu Khâm lấy điện thoại ra, đứng ở dưới bóng đèn đường mờ nhạt bấm số. Khi đối phương nhấc máy, anh không hề do dự, lập tức mở miệng: “Giản Tang Du, chúng ta kết hôn đi.”
 CHƯƠNG 39

 Hồi lâu, đầu bên kia điện thoại cũng không có lên tiếng. Thiệu Khâm biết như vậy rất đột ngột. Thật ra lời vừa ra khỏi miệng xong chính bản thân anh cũng thấy giật mình. Nhưng không muốn thu hồi lại.



 Vì vậy anh thử hối thúc thăm dò: “Giản Tang Du?”



 “Để tôi kêu nó nghe.” Một giọng nam trầm trầm bình tĩnh vang lên. Thiệu Khâm ấm ức nhìn lại số điện thoại…… Đây chẳng phải số điện thoại của Giản Tang Du sao?



 Cho nên Giản Tang Du vừa “Alo” một tiếng ngài Trung Úy đang không vui lập tức nổi giận: “Sao anh của em lại nghe điện thoại của em?”





 Giản Tang Du không hiểu vì sao anh lại nổi giận, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Lúc nãy, em bận tắm cho Mạch Nha.”





 Thiệu Khâm nhẫn nhịn. Tuy còn muốn nói chuyện kết hôn nhưng bây giờ hơi khó mở miệng. Đã qua cơn kích động ban đầu nên giờ hơi lo lắng: “Mạch Nha ngủ rồi hả?”





 “Anh của em đang kể chuyện cho nó nghe.”





 Giọng nói Giản Tang Du êm ái như tơ làm đáy lòng Thiệu Khâm ấm lên một chút trong nháy mắt. Tự nhiên trong đầu anh hiện lên cảnh cô dỗ cho Mạch Nha ngủ, vì vậy vô cùng mong đợi: “Giản Tang Du gả cho anh đi.”



 Lần này, đầu bên kia điện thoại vẫn yên lặng mấy giây như lần trước. Dường như còn vang lên hơi thở rối loạn, Giản Tang Du không xác định chắc chắn, hỏi lại: “Anh bị cái gì kích thích vậy?”



 Thiệu Khâm không giải thích chỉ tiếp tục nói: “Chẳng lẽ em không muốn cho Mạch Nha một mái ấm gia đình?”

 Lời nói của anh đâm vào yếu điểm của Giản Tang Du, nhớ tới con trai của mình khao khát tình thương của cha.





 Nhưng Giản Tang Du vẫn cự tuyệt: “Thật xin lỗi, em không biết tại sao anh lại nói đến chuyện kết hôn, nhưng hôn nhân là một việc hết sức nghiêm túc. Thiệu Khâm….. Em không muốn anh phải hối hận.”





 Thiệu Khâm im lặng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn: “Nhưng nghĩ đến việc kết hôn, người đầu tiên mà anh nghĩ trong đầu chính là em.”





 Ngón tay Giản Tang Du cầm điện thoại di động đột nhiên siết chặt hơn, tim đập nhanh muốn nổ cả lồng ngực.



 Thiệu Khâm cười nhẹ: “Đừng trả lời anh gấp, hãy suy nghĩ thật kỹ.”





 Ngày hôm sau, lúc Thiệu Khâm đến thăm Giản Tang Du, thấy đôi mắt cô thành mắt gấu mèo, sắc mặt rất kém. Anh thấy hả hê, bước đến nói chế nhạo: “Còn nói không muốn gả cho anh?”



 Giản Tang Du tức giận nhìn anh trừng trừng: “Em thuộc dạng không tim không phổi vậy đó có được không.”



 Vẻ mặt Thiệu Khâm khôi hài, nhếch mày hàm ý sâu xa: “Được, anh rất biết nhẫn nại.”



 Cửa phòng ngủ mở ra, Mạch Nha dụi dụi đôi mắt ngái ngủ cho tỉnh táo bước ra ngoài. Lúc thấy Thiệu Khâm thì vẻ mặt ngơ ngẩn, giây tiếp theo bóng dáng nho nhỏ chạy thật nhanh vào trong ngực của anh: “Chú, chú…….”

 Thiệu Khâm bắt được nó, ôm nhấc bổng thân thể nhỏ bé của nó lên, Giản Tang Du ở bên cạnh trong lòng run sợ. Mạch Nha thì vui mừng cười khanh khách không ngừng.



 “Có nhớ chú không?” Thiệu Khâm tiếp được Mạch Nha, ôm đặt trên đùi xoa xoa tóc nó. Nhìn nó thật mềm mại, mặc chiếc áo ngủ nhỏ đáng yêu, trên mặt Thiệu Khâm không giấu được nụ cười: “Cao hơn rồi, mau trở thành một tiểu nam tử hán đi.”



 Mạch Nha nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm, ôm ghì lấy cổ anh: “Chú, từ giờ về sau đừng đi nữa được không?”



 Thiệu Khâm nghi ngờ nhăn lông mày lại, Mạch Nha ấm ức cong cái miệng nhỏ nhắn lên, lông mi dày rậm chớp chớp: “Có người xấu ăn hiếp cả nhà con, còn hại cậu vào bệnh viện. Con cũng vì vậy mà không được đi học, mẹ không có việc làm…..”



 “Cục cưng!” Giản Tang Du không vui liếc nó một cái, khuôn mặt căng thẳng cảnh cáo: “Không được nói bậy.”



 Sắc mặt Thiệu Khâm vẫn bình tĩnh. Nhưng Giản Tang Du nhận ra trong đáy mắt anh đã rét lạnh. Cô đưa tay sờ sờ tóc Mạch Nha, yêu thương xoa xoa gò má nó vì đã chịu nhiều uất ức: “Ngoan, đi đánh răng, rửa mặt trước có được không?”



 Mạch Nha miễn cưỡng trượt từ đùi Thiệu Khâm xuống, bị Giản Tang Du dắt vào nhà vệ sinh.



 Giản Tang Du nặn kem đánh răng vào bàn chải đưa đến trước mặt nó, phát hiện tiểu quỷ đang đứng trên băng ngồi, vẻ mặt ấm ức, tâm tình sa sút, cái đầu nhỏ rũ xuống, khuôn mặt buồn buồn.



 Giản Tang Du buồn cười, đưa tay kéo bạnh hai má của nó: “Tức giận à?”



 Mạch Nha buồn bã ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự lên án: “Mạch Nha không có nói dối, tại sao không cho con nói cho chú nghe?”



 Giản Tang Du không biết phải làm sao giải thích để đứa trẻ hiểu, không lẽ nói tất những việc này đều là do mẹ Thiệu Khâm ban tặng ư? Chỉ có thể ôm bả vai gầy của con trai an ủi: “Chúng ta phải học cách tự mình xử lý vấn đề, không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào chú được.”



 Lông mày Mạch Nha nhíu lại: “Chú với mẹ nói yêu thương, không phải nên bảo vệ chúng ta sao?”



 Giản Tang Du cứng họng, chần chừ đáp: “Mẹ và cậu sẽ bảo vệ Mạch Nha. Và mẹ sẽ bảo vệ cậu.”



 Đôi mắt trong veo của Mạch Nha nhấp nháy, chăm chú nhìn Giản Tang Du: “Vậy người bảo vệ cho mẹ đâu, bị người xấu ức hiếp thì làm thế nào?”



 “Mẹ sẽ tự bảo vệ mình” . Giản Tang Du nhét bàn chải đánh răng giành cho trẻ con vào miệng của Mạch Nha, cười giục: “Tiểu quỷ này thật là lắm chuyện, đánh răng nhanh lên.”



 Thiệu Khâm từ từ nghiêng người dựa vào vách tường ngòai phòng vệ sinh, nói không ra cảm giác trong lòng. Tựa như mỗi câu nói của hai mẹ con này cũng làm cho ngực của anh đau nhói từng cơn.



 Giản Đông Dục đặt notebook xuống, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Thiệu Khâm thì đôi mắt đen cũng mỉm cười. Thiệu Khâm thu lại vẻ mặt, chủ động gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng.”



 Vẻ mặt Giản Đông Dục nặng nề nhìn anh hồi lâu, nói: “Có thể đến phòng tôi nói chuỵên một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”



 Thiệu Khâm nhíu mày, cất bước theo anh ta vào phòng.



 Giản Đông Dục ngồi trước bàn đọc sách, đặt cây nạn dựa vào bên cạnh ghế. Thiệu Khâm yên lặng nhìn cái đùi phải bị băng bó kín mít, cứng đờ, im lặng dời tầm mắt đi.



 Vẻ bề ngoài của Giản Đông Dục cũng anh tuấn, tốt nghiệp đại học xuất sắc. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, bởi vì bị thương ở chân mà gần như hủy diệt cả cuộc đời. Thiệu Khâm chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt biết đồng cảm cho người khác, nhưng vào phút này vẫn thấy trong lòng thổn thức. Nếu đổi lại là anh….. quả thật không dám tưởng tượng.



 “Mời ngồi.” Ánh mắt Giản Đông Dục thâm thúy, sáng quắc quan sát kỹ Thiệu Khâm.



 Thiệu Khâm đoán rằng Giản Đông Dục nói với mình về chuyện cuộc điện thoại tối hôm qua. Quả nhiên, Giản Đông Dục vừa mở miệng đã nói ngay vào chủ đề: “ Việc cậu cầu hôn Giản Tang Du là nghiêm túc à?”



 Thiệu Khâm trầm ngâm trong giây lát, mới gật đầu: “Mẹ em ép em phải kết hôn, nhưng em không muốn cưới người con gái mà mẹ em tìm cho em.”



 Dường như Giản Đông Dục không ngờ tới Thiệu Khâm sẽ nói trắng ra như vậy, nhất thời vẻ mặt hơi khó đoán: “Gia đình cậu sẽ phản đối.”



 “Không sao.” Thiệu Khâm nói lạnh nhạt: “Em có biện pháp để cho mẹ em đồng ý.”



 Giản Đông Dục nhìn anh bất ngờ, ngay sau đó khẽ rũ mắt xuống: “Vậy nói tới vấn đề khác. Cậu biết chuyện xảy ra giữa Giản Tang Du và Thiệu Trí.”



 Ánh mắt Thiệu Khâm hơi trầm lắng, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Biết, việc này anh không cần lo lắng. Em có thể bảo đảm mẹ em còn không có cách nào làm hại Giản Tang Du, chứ đừng nói đến người khác.”



 Giản Đông Dục nhìn anh mấy giây, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên: “Tốt.”



 Thiệu Khâm thở phào nhẹ nhõm, gặp cái kiểu gia trưởng kỳ quái này làm sao có cảm giác tốt được chứ?



 Lại nghe Giản Đông Dục cau mày nói: “Chuyện lúc đó còn chưa tra rõ, cuối cùng cha của Mạch Nha là ai còn chưa biết. Nếu như có một ngày người đàn ông kia xuất hiện……..”



 Thiệu Khâm sửng sốt một chút, nói như vậy, xác thật giữa anh và Giản Tang Du sẽ có những mối nguy cơ không ít, không trách được Giản Tang Du lại cẩn thận như vậy.



 Thiệu Khâm nghĩ ngợi hồi lâu, nói bảo đảm với Giản Đông Dục: “Em sẽ điều tra chuyện này một cách nhanh chóng. Nó là một cái rút trong lòng cô ấy. Em hy vọng cô ấy có thể vui vẻ gả cho em, không có bất kỳ lo lắng gì.”



 Lúc này, Giản Đông Dục mới nở nụ cười vui mừng, mặt mày giãn ra: “Hy vọng cậu đối xử tốt với nó, nó đã chịu không ít đau khổ rồi.”



 “Em biết rồi!” . Tâm trạng Thiệu Khâm nặng nề, lần đầu tiên ý thức được kết hôn không phải là trò đùa. Lúc trước anh kích động mang theo tính chống đối với Cố Dĩnh Chi bao nhiêu, thì giờ phút này chợt cảm nhận rõ ràng đây chính là một loại trách nhiệm.



 Giản Đông Dục do dự một hồi, lại mở miệng nói: “Còn có một sự việc, tôi nghĩ tôi nên nói cho cậu biết.”



 Thiệu Khâm từ từ ngẩng đầu lên, cảm nhận được ánh mắt tràn ngập lo lắng của Giản Đông Dục. Anh ta nói: “Giản Tang Du không thể sinh con được nữa, thân thể nó bị tổn thương nặng. Hai năm nay chuyên cần rèn luyện múa cũng đã chuyển biến tốt một chút. Nhưng chuyện mang thai thì…… Không có khả năng rồi.”



 Thiệu Khâm liền giật mình, nhìn về phía anh ta sâu xa.



 Giản Đông Dục trịnh trọng nói tiếp: “Nói một cách khác, có thể cậu vĩnh viển sẽ không có đứa con của mình. Vậy cậu còn chấp nhận cưới nó nữa không?”

. . . . . .



 Thiệu Khâm không biết trả lời như thế nào. Trên thực tế từ lúc bắt đầu nói đến chuyện kết hôn, anh vẫn bị vây trong trạng thái kích động. Cố Dĩnh Chi không cho phép anh nảy sinh tình cảm, thì anh càng muốn làm. Cái kiểu cách không vâng lời bà đã bị tích lũy gần như bộc phát thành tính của anh.



 Anh không dám tùy tiện cam kết yêu đương, anh không hiểu. Anh chỉ biết nếu phải chọn người phụ nữ để kết hôn, anh hy vọng người đó là Giản Tang Du. Nhưng dù anh chấp nhận thỏa hiệp vô điều kiện, thì chuyện con cái vẫn là đả kích đối với anh.



 Anh chưa từng có tình thân, tình thương của cha. Anh cần có một đứa con, cần có một phần tình cảm thuần túy ấm áp.



 Cho nên anh…………rút lui



******



 Thiệu Khâm trầm mặc ngồi ở quầy bar uống rượu. Lúc Hà Tịch Thành đi vào, từ xa đã nhìn thấy mấy người phụ nữ nhao nhao muốn thử đến làm quen. Khóe miệng anh mỉm cười vỗ vỗ bả vai Thiệu Khâm, nói trào phúng: “Lực hấp dẫn không giảm nha, rốt cuộc đã cai được loại độc tên là Giản Tang Du rồi hả?”



 Ánh mắt Thiệu Khâm hung dữ hiểm ác hơi hơi nhướng lên, dưới ánh đèn làn sóng ảm đạm bắt đầu khởi động: “Đừng chọc tôi.”



 Hà Tịch Thành tỏ vẻ tức giận ngồi xuống, kêu phục vụ mang rượu tới. Uống hơn phân nửa ly cũng không thấy người đàn ông bên cạnh nói câu nào. Thiệu Khâm uống hết ly này đến ly khác, rõ ràng là mua say. Hà Tịch Thành nghiêng đầu bất đắc dĩ: “Cậu hẹn mình ra đây là để xem cậu uống rượu hả?”



 Thiệu Khâm vẫn không để ý anh ta như cũ , vầng sáng lờ mờ lướt qua gò má đông lạnh của anh.



 Hà Tịch Thành không còn tí sức lực lắc đầu: “Cậu cứ từ từ mà uống…..hiện giờ mình cũng không có rảnh rỗi.”



 Anh ta nói xong liền chuẩn bị đi ra khỏi quầy bar. Thiệu Khâm bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay anh ta lại, từ từ xoay đầu. Vẻ mặt sâu xa xen lẫn vài phần đấu tranh, anh mở miệng khàn khàn: “Mình muốn kết hôn với Giản Tang Du.”



 Hà Tịch Thành nhìn anh khiếp sợ. Âm thanh ở quầy rượu huyên náo ảnh hưởng đến sự tuyên truyền giác ngộ. Anh ta vội vàng cúi người ngồi trở lại: “Cậu hãy lặp lại lần nữa.”



 Thiệu Khâm có vẻ đã say vài phần. Bàn tay hằn rõ vết thương chống trên cái trán: “Mình muốn kết hôn với Giản Tang Du. Mình đã nghĩ mọi việc xong xuôi hết cả rồi. Ngay cả tương lai sinh mấy đứa con cho cha nó là tôi cũng tính xong rồi. Nhưng mà…….”



 Nhưng tại sao chuyện lại chuyển theo chiều hướng khác chứ?



 Bên tai Hà Tịch Thành tới tới lui lui chính là câu anh muốn kết hôn với Giản Tang Du. Cặp mắt trợn tròn nhìn anh chằm chằm không thể tưởng tượng nổi một hồi lâu. Cuối cùng mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thiệu Khâm, cậu nói đùa hay nói thật? Mẹ kiếp, cậu không phải là đau lòng muốn phản kháng với mẹ cậu chứ? Đầu óc cậu có tỉnh táo đàng hoàng không?”



 Thiệu Khâm từ từ nhướng mắt, con ngươi đen như mực rực rỡ dưới ánh sáng rạng rỡ: “Mình không biết, mình chỉ biết nhìn cô ấy cũng thuận mắt. Ngay cả con của cô ấy mình cũng cảm thấy thuận mắt. Mẹ kiếp, mình thấy cả nhà cô ấy đều thuận mắt.”



 Hà Tịch Thành im lặng trợn mắt, cái này gọi là tình huống gì đây.



 “Thiệu Khâm!” Hà Tịch Thành ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc: “Với giao tình của hai chúng ta, cậu cũng không phải bị mẹ cậu ép vào đường cùng. Tôi sẽ đưa Giản Tang Du đi đại một chỗ nào đó cũng được. Cho cô ấy một kho㮠tiền. Tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt để lấy làm chồng, cùng nhau sống qua ngày. Hai người không thể nào sống chung được. Cậu thật sự muốn vì cô ấy mà bất hòa với cha mẹ sao?”



 Thiệu Khâm chợt giận không kiềm được, níu áo Hà Tịch Thành, cặp mắt bốc lửa quát: “Mình cảnh cáo cậu, chớ có nói tìm người đàn ông khác cho cô ấy. Mình chính là người đàn ông của cô ấy, cô ấy chỉ thuộc về mình.”



 Con ngươi Hà Tịch Thành co rút nhanh kịch liệt, yết hầu giật giật: “Thiệu Khâm, cậu…….”



 Thiệu Khâm nhìn anh ta thật sâu, giọng nói dần dần trầm xuống: “Mình muốn sống chung với cô ấy, không cho phép người đàn ông khác chạm vào cô ấy.”



 Hà Tịch Thành nhìn thấy vẻ mê man và khổ sở trên mặt Thiệu Khâm. Trong thoáng chốc tựa như quay về quá khứ. Khi đó Thiệu Khâm cũng vì người con gái này mà khổ sở chật vật không chịu nổi như vậy.



 Ngón tay Hà Tịch Thành chống trên quầy bar từ từ nắm lại, nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Thiệu Khâm, mình phải nói thật, chuyện vượt ra khỏi dự liệu của mình, mình…..”



 Thiệu Khâm nghi ngờ liếc nhìn anh, Hà Tịch Thành cắn răng, bật thốt lên: “Con trai của Giản Tang Du, thật ra chính là con ruột của cậu!”
 CHƯƠNG 40

 Vẻ mặt Thiệu Khâm hơi dại ra, tiếng nhạc ồn ào xung quanh làm cho anh nghi ngờ điều mới vừa nghe được. Phản ứng tiếp theo chính là cuồng nộ, lập tức túm lấy áo Hà Tịch Thành: “Mẹ nó, cậu cố ý cười tôi sao? Ông đây còn chưa cưới cô ấy, thì làm sao con của cô ấy là con của tôi được? Cậu thử khiêu khích tôi lần nữa xem!”

 Hà Tịch Thành không biết nói từ đâu, nôn nóng ngăn cánh tay như gọng kìm của Thiệu Khâm: “Tôi không đùa với cậu đâu, ý của tôi không phải là con trên giấy tờ! Đứa bé đó mang dòng máu của cậu. Đó là con của cậu, con ruột của cậu, hiểu không?”



 Vẻ mặt của Thiệu Khâm lại dại ra lần nữa, ngay cả hít thở cũng không thông. Cả người hóa đá, rất lâu cũng không có phản ứng.



 Hà Tịch Thành nhìn thấy bộ dáng kinh hãi quá độ của anh, lại càng không ngừng chột dạ. Nắm lấy cái ly kế bên, sau đó uống một hớp rượu: “Việc này… tôi nói, cậu phải hứa là không tức giận. Việc này… Tôi vốn nghĩ là giúp cậu.”



 Thiệu Khâm vẫn nhìn chằm chằm Hà Tịch Thành, không nói lời nào. Ánh mắt sắc bén như chim ưng, làm người ta kinh sợ.



 Toàn thân Hà Tịch Thành đã bắt đầu sợ hãi, gắt gỏng nói: “Cậu có phản ứng một chút được không hả? Đừng làm cái bộ dạng bị sét đánh như vậy!”



 “Bà nó!” Sắc mặt của Thiệu Khâm biến đổi nhanh chóng. Mặt mũi hung dữ, bổ nhào tới. Cánh tay khống chế cổ của Hà Tịch Thành, giam trong ngực. Khuỷu tay không ngừng siết lại: “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao? Bản thân có con hay không cũng không biết!”



 Sức của Thiệu Khâm rất mạnh. Hà Tịch Thành bị anh kiềm cổ, sắc mặt đỏ bừng lên. Sau một hồi nói không nên lời, cố tách ngón tay của anh ra: “Buông, buông tay, tôi không đùa với cậu, là thật!”



 Bởi vì phẫn nộ, sắc mặt Thiệu Khâm vặn vẹo, đáng sợ đến dọa người. Hà Tịch Thành không hề nghi ngờ là anh sẽ bóp chết mình trong này, vì thế sửa lời nói: “Được, được, tôi đùa cậu, cậu buông tay ra đã.”



 Thiệu Khâm vẫn ác độc trừng mắt với Tịch Thành. Cánh tay cường tráng không nới lỏng chút nào.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s